Đôi lần, do áp lực công việc, tôi thấy tâm trạng mình bất ổn. Thêm vào đó, việc ngồi cả ngày trong phòng trọ nhỏ với khối lượng công việc lớn cũng ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.

Sáng 1-10, vừa bước ra đường, nghe nhiều tiếng kèn xe, tôi ngạc nhiên nhận ra âm thanh quen thuộc dường như đã bị lãng quên từ rất lâu. Suốt chặng đường đi, quan sát thấy hàng quán dù vẫn chưa thật sự mở cửa lại toàn bộ nhưng nhiều nơi đã bắt đầu hoạt động, tạo cảm giác nhịp sống bình thường đang quay trở lại, đã đem lại cho tôi niềm tin và sự lạc quan về một ngày hồi sinh không xa của thành phố.

Nhờ nguồn năng lượng tích cực ấy mà ngay buổi sáng đầu tiên trở lại văn phòng sau giãn cách, dù khối lượng công việc tồn đọng nhiều, tôi và đồng nghiệp bận đến mức không có thời gian nghỉ tay ăn trưa nhưng chúng tôi vẫn không biết mệt. Cứ như việc được quay về nhịp sống bình thường và được làm việc là điều mà tất cả chúng tôi đều mong chờ. Bởi lẽ, để có được những giây phút quý giá này là sự hy sinh, nỗ lực không ngừng của đội ngũ y – bác sĩ, lực lượng vũ trang, tình nguyện viên và chính quyền thành phố.

Trải qua đợt dịch đầy mất mát đau thương này, tin rằng mỗi người sẽ nhận thức được nhiều bài học có giá trị trong đời sống. Một trong số đó chính là việc trân quý và “chữa lành” cuộc sống của chính mình bằng những hành động thiết thực, dễ dàng nhất như tuân thủ nghiêm những nguyên tắc phòng dịch, hạn chế tối đa việc ra đường khi không cần thiết…, để góp phần đem đến một môi trường an lành, hạnh phúc.


Tú Thanh

Chia sẻ