Từng là bệnh nhân F0 chịu ơn các y – bác sĩ tại bệnh viện dã chiến, tôi và rất nhiều người thấu hiểu hơn bất kỳ ai nỗi vất vả của y – bác sĩ trong mùa dịch bệnh. Từ việc phải trùm lên người bộ đồ bảo hộ suốt nhiều giờ trong mùa nắng nóng, mồ hôi vã ra như tắm, đến những khó khăn tưởng chừng rất nhỏ khi tấm chắn giọt bắn mờ mịt hơi nước do độ kín của khẩu trang. Từ việc phải bình thản chấp nhận đau đớn do thường xuyên lấy dịch hầu họng để xét nghiệm đến nỗi ám ảnh khi từng ngày, từng giờ, thậm chí từng phút đứng bên giường bệnh đối diện với lằn ranh sinh tử của bệnh nhân và bản thân có thể trở thành F0… Trong cuộc đối đầu với Covid-19, ngoài những kiến thức y khoa đã được học thì lòng nhiệt thành và sự tận tụy vì người bệnh chính là năng lượng lớn nhất của đội ngũ y – bác sĩ.

Những ngày ở bệnh viện dã chiến, thật khó mà đếm được bao nhiêu bữa ăn quá giờ và không trọn vẹn của y – bác sĩ, bao nhiêu ca trực cấp cứu áp lực, căng thẳng đến kiệt sức nhưng nghe tiếng chuông báo động bệnh nhân trở nặng, cần được hỗ trợ, họ lao đi ngay, quên cả bản thân đang rất mệt mỏi và những phút nghỉ ngơi hiếm hoi quý giá. Vậy mà khi hỏi về bệnh tình của bất kỳ bệnh nhân nào trong phòng bệnh, họ lại nhớ vanh vách; nhớ tiền sử bệnh và nhớ cả hoàn cảnh gia đình của ca bệnh đó.

Giữa những trăn trở và cả toan tính đời thường, sự hy sinh, không ngần ngại cho đi tất cả, bao gồm cả sự an toàn của bản thân của các y – bác sĩ tuyến đầu chống dịch khiến chúng ta thấu hiểu thêm giá trị thiêng liêng của sinh mệnh và những điều tử tế giữa đời thường. Xin được cám ơn và tri ân sâu sắc với những “chiến sĩ” áo trắng.


Như Huỳnh

Chia sẻ